Chế độ âm nhạc
Các điệu thức là những yếu tố cơ bản trong lý thuyết âm nhạc phương Tây, cung cấp cấu trúc nền tảng cho vô số tác phẩm. Nếu bạn đã từng gặp một cuộc thảo luận về các điệu thức trong một lớp học âm nhạc, bạn có thể nhận thấy rằng mỗi điệu thức đều có một tên tiếng Hy Lạp. Điều này gắn liền với nguồn gốc của chúng trong lịch sử cổ đại, khi các điệu thức xuất hiện từ rất sớm trong quá trình phát triển của âm nhạc. Nói một cách đơn giản, chế độ là một loại thang âm cụ thể, giống như “do re mi fa so la ti do” quen thuộc trong The Sound of Music. Khi chúng tôi chỉ điều chỉnh một nốt trong thang âm này, chúng tôi sẽ tạo ra một ký tự riêng biệt mà chúng tôi gọi là chế độ. Mỗi chế độ có tâm trạng và bầu không khí riêng, mang đến hương vị riêng cho âm nhạc.
Trong truyền thống âm nhạc phương Tây, có bảy chế độ chính: Ionian, Dorian, Phrygian, Lydian, Mixolydian, Aeilian và Locrian. Mỗi người đều có những đặc điểm riêng; một số âm thanh sáng hơn và chủ đạo hơn, trong khi một số khác lại nghiêng về cảm giác thứ yếu, u ám. Ban đầu bắt nguồn từ âm nhạc nhà thờ, các chế độ này hiện có mặt trên nhiều thể loại, từ điểm phim và các sáng tác cho dàn nhạc đến rock, pop và jazz.
Chế độ âm nhạc là gì?
Một chế độ trong thuật ngữ âm nhạc là gì? Nó là một loại thang âm được sửa đổi, trong đó bạn có thể bắt đầu từ bất kỳ nốt nào, không chỉ nốt gốc. Mỗi chế độ – từ Ionian đến Locrian – đều có những đặc điểm đặc trưng mang lại âm thanh đặc biệt và ảnh hưởng đến tâm trạng của bản nhạc. Nguồn gốc lịch sử của họ quay trở lại nền văn hóa Hy Lạp cổ đại, và theo thời gian, họ đã củng cố vị thế của mình trong âm nhạc phương Tây, trở thành một phần quan trọng trong chương trình giảng dạy lý thuyết âm nhạc.
Nghiên cứu về các chế độ là sự đắm chìm trong thế giới phức tạp của các sắc thái âm nhạc và sự tương tác của âm thanh, trong đó mỗi chế độ trở thành một hệ thống kết nối âm thanh độc lập.
Giải thích cơ bản của chế độ
Khái niệm “mode” có nhiều cách hiểu khác nhau, mỗi cách hiểu đều nêu bật vai trò độc đáo của nó trong lý thuyết âm nhạc.
- Chế độ như một cấu trúc vô hướng . Ở đây, một điệu thức được hiểu là một cấu trúc nền tảng thường được sử dụng trong âm nhạc truyền thống và phụng vụ, chẳng hạn như trong các truyền thống Công giáo và Chính thống. Theo nghĩa này, các điệu thức là các biến thể của thang đo diatonic, thường lấp đầy quãng tám bằng một chuỗi cụ thể gồm cả cung và nửa cung. Ví dụ: chế độ Ionian, còn được gọi là “âm chính tự nhiên”, tuân theo mẫu WWHWWWH, trong khi âm thứ tự nhiên là WHWWHWW. Quan điểm này về các phương thức đã có từ thời cổ đại, với những nhân vật như Aristides Quintilianus và Boethius gọi các phương thức là “các phương thức” hoặc “các phương thức”. Ngày nay, việc đánh đồng các thức với thang đo được coi là một sự đơn giản hóa;
- Chế độ như một trung tâm âm sắc hài hòa . Trong truyền thống Cổ điển-Lãng mạn, một điệu thức đóng vai trò là nền tảng của hệ thống âm sắc, tập trung vào một âm điệu duy nhất—âm chủ. Trong lý thuyết âm nhạc của Liên Xô, cách tiếp cận này đã trở nên vững chắc, xác định một chế độ là một “hệ thống các mối quan hệ âm sắc”, trong đó âm bổ đóng vai trò là điểm thu hút chính. Trong bối cảnh này, một điệu thức được coi là khuôn khổ để tổ chức âm thanh và hợp âm xung quanh một nốt trung tâm. Nhà âm nhạc học Carl Dahlhaus gọi khái niệm này là “âm điệu hài hòa”, nhấn mạnh tầm quan trọng của nó trong âm nhạc Cổ điển và Lãng mạn;
- Chế độ như một hệ thống phổ quát của các mối quan hệ âm sắc . Cách tiếp cận này coi một thể thức là một cấu trúc của các mối quan hệ âm điệu, độc lập với bối cảnh lịch sử hoặc văn hóa. Ở đây, một chế độ đóng vai trò như một yếu tố quan trọng trong một bản nhạc, diễn ra theo thời gian và trong một không gian xác định. Trong lời dạy của các nhà lý thuyết như Tulin và Bershadskaya, một điệu thức được mô tả là một hệ thống được tổ chức hợp lý, kết nối chặt chẽ với hòa âm trong âm nhạc đa âm. Mặt khác, trong âm nhạc đơn âm, sự hiện diện của một điệu thức không hàm ý sự hòa âm mà vẫn đóng vai trò là nền tảng cho sự tương tác âm sắc;
- Chế độ như một hình thức tụng kinh truyền thống trong âm nhạc nhà thờ . Các nhà nghiên cứu về ca hát trong nhà thờ của Byzantine và Nga, chẳng hạn như DV Razumovsky và YK Arnold, sử dụng thuật ngữ “mode” để chỉ glas, một phong cách thánh ca cổ xưa được sử dụng trong các truyền thống Chính thống giáo và Byzantine. Cách giải thích điệu thức này phản ánh một di sản âm nhạc phong phú, liên kết nó với các phong cách độc đáo và cấu trúc âm nhạc đặc trưng của các nghi lễ tôn giáo.
Sự khác biệt giữa quy mô và chế độ là gì?
Mặc dù các thuật ngữ “thang âm” và “chế độ” đôi khi có thể thay thế cho nhau, đặc biệt là khi chơi piano, nhưng có sự khác biệt rõ rệt giữa chúng.
Thang âm piano là một tập hợp các nốt cụ thể trong quãng tám được sắp xếp theo cao độ tăng dần hoặc giảm dần. Các nốt này tuân theo một thứ tự cụ thể và quãng giữa chúng xác định đặc tính của thang âm. Cấu trúc này cho phép chúng ta tạo ra một công thức có thể chuyển thang âm sang các phím khác nhau, tạo thành các giai điệu và hòa âm dễ nhận biết.
Thang âm về cơ bản là một chuỗi các nốt có thứ tự với điểm bắt đầu và điểm kết thúc rõ ràng. Ví dụ: thang âm C trưởng bắt đầu ở C và kết thúc ở C cao hơn một quãng tám. Tuy nhiên, với bảy nốt độc đáo trong thang âm này, chúng ta có thể tạo ra các chế độ khác nhau. Bằng cách ghi các nốt của thang âm C trưởng (C – D – E – F – G – A – B – C), được gọi là chế độ Ionian và chuyển nốt bắt đầu từ C sang D—trong khi vẫn giữ nguyên chuỗi nốt (D – E – F – G – A – B – C – D)—chúng tôi tạo chế độ thứ hai, được gọi là Dorian.
Lịch sử của các chế độ âm nhạc
Lịch sử của các thể thức âm nhạc có từ nhiều thế kỷ trước, rất lâu trước khi có các âm giai trưởng và thứ mà chúng ta biết ngày nay. Chúng có nguồn gốc từ Hy Lạp cổ đại, nơi các chế độ được đặt tên theo nhiều vùng khác nhau, như Mixolydian và Dorian. Mặc dù các phong cách Hy Lạp cổ đại có phần khác biệt so với những phong cách được phát triển sau này, nhưng ảnh hưởng của chúng đối với âm nhạc rất sâu sắc. Các triết gia nổi tiếng, chẳng hạn như Plato và Aristotle, đã viết về cách mỗi điệu thức có thể gợi lên những tâm trạng và cảm xúc cụ thể, nhấn mạnh tầm quan trọng của chúng trong nhận thức âm nhạc.
Một quan niệm sai lầm phổ biến là các phương thức nhà thờ châu Âu thời trung cổ kế thừa trực tiếp truyền thống của các phương thức Hy Lạp cổ đại. Tuy nhiên, các điệu thức nhà thờ thực sự đã được phát triển vào thế kỷ thứ 9 và trở thành trung tâm của văn hóa Cơ đốc giáo, đặc biệt là trong thánh ca Gregorian. Theo thời gian, những chế độ này dần nhường chỗ cho thang âm sắc và diatonic, trở thành nền tảng cho cấu trúc hài hòa của âm nhạc phương Tây.
Bắt đầu với JS Bach, âm nhạc ngày càng tập trung vào hệ thống âm sắc (ví dụ: C trưởng, D thứ, v.v.) và các chế độ đã không còn được sử dụng phổ biến trong một thời gian. Tuy nhiên, sự quan tâm đến các chế độ lại xuất hiện vào thế kỷ 20, đặc biệt là nhạc jazz, nơi các chế độ được sử dụng để tạo ra những âm thanh độc đáo, kỳ lạ giúp tăng thêm chiều sâu và cá tính cho thể loại này.
Bảy chế độ của âm giai trưởng
Trong truyền thống âm nhạc phương Tây, có bảy chế độ chính, mỗi chế độ được đặt tên theo một vùng ở Hy Lạp cổ đại. Mỗi chế độ này đều tạo ra tâm trạng riêng và gợi lên những cảm xúc cụ thể cho người nghe.
Chế độ Ionia
Chế độ Ionian về cơ bản có cấu trúc giống như âm giai trưởng. Một trong những thang âm đầu tiên được học trên đàn piano là thang âm C trưởng, vì nó chỉ sử dụng các phím trắng (C – D – E – F – G – A – B – C). Vì vậy, bằng cách học thang âm C trưởng, bạn đã quen thuộc với chế độ Ionian!
Vì chế độ Ionia giống hệt với âm giai trưởng nên nó thường được sử dụng trong âm nhạc đại chúng. Hầu hết các bài hát pop và rock đều được viết ở chế độ Ionian, khiến nó trở thành âm thanh quen thuộc và thoải mái nhất cho người nghe.
Chế độ Dorian
Chế độ Dorian là chế độ thứ hai trong chuỗi bảy chế độ chính. Để chơi chế độ Dorian, bạn sử dụng tất cả các nốt từ thang âm C trưởng (C – D – E – F – G – A – B – C) nhưng bắt đầu chuỗi từ D. Điều này sẽ cho bạn các nốt D – E – F – G – A – B – C – D.
Mặc dù sử dụng các nốt giống như C trưởng, chế độ Dorian tạo ra âm thanh và tâm trạng hoàn toàn khác, đặc trưng cho nhân vật Dorian.
Chế độ Phrygian
Chế độ Phrygian là chế độ thứ ba trong chuỗi bảy chế độ chính. Về mặt cấu trúc, nó giống với thang âm thứ tự nhiên (còn được gọi là chế độ Aeilian), nhưng có một điểm khác biệt chính: trong chế độ Phrygian, nốt thứ hai cao hơn nửa cung so với cung chủ, thay vì cả cung. Điều này tạo ra âm thanh khác biệt và hơi căng thẳng.
Để xây dựng chế độ Phrygian, hãy sử dụng tất cả các nốt từ thang âm C trưởng nhưng bắt đầu từ E. Điều này sẽ cho bạn chuỗi các nốt sau: E – F – G – A – B – C – D – E.
Chế độ Lydian
Chế độ Lydian là chế độ thứ tư trong bảy chế độ chính. Để tạo chế độ Lydian, hãy sử dụng các nốt từ thang âm C trưởng, nhưng bắt đầu chuỗi ở F. Điều này sẽ cung cấp cho bạn các nốt sau cho chế độ Lydian: F – G – A – B – C – D – E – F.
Chế độ này khá giống với chế độ trưởng (hoặc Ionian), với một điểm khác biệt chính: nốt thứ tư trong chế độ Lydian được nâng lên, làm cho nó trở thành nốt thứ tư tăng cường trên nốt chủ chứ không phải là nốt thứ tư hoàn hảo.
Chế độ Mixolydian
Chế độ Mixolydian là chế độ thứ năm trong bảy chế độ chính. Nó giống với âm giai trưởng (hoặc chế độ Ionian) nhưng có một điểm khác biệt chính: nốt thứ bảy trong chế độ Mixolydian được hạ xuống nửa cung, khiến nó trở thành nốt thứ bảy thứ thay vì nốt thứ bảy chính.
Để xây dựng chế độ Mixolydian, hãy lấy các nốt của âm giai C trưởng và bắt đầu từ G. Điều này dẫn đến trình tự sau: G – A – B – C – D – E – F – G. Chế độ Mixolydian thường thấy trong hợp âm sự tiến triển, đặc biệt là trong các chuyển động giữa chủ âm và chủ đạo, khiến nó trở thành một lựa chọn phổ biến trong nhiều hình thức âm nhạc đương đại.
Chế độ Aeilian
Chế độ Aeolian là chế độ thứ sáu trong bảy chế độ chính và thường được gọi là thang âm thứ tự nhiên. Khi được xây dựng trên các nốt tự nhiên, nó bắt đầu từ A và được gọi là âm giai A thứ tự nhiên. Trình tự các nốt của thể Aeilian như sau: A – B – C – D – E – F – G – A.
Nhiều bài hát nổi tiếng được viết bằng cung thứ sử dụng chế độ Aeilian. Nếu bạn đang muốn sáng tác tác phẩm của riêng mình, chế độ Aeilian là điểm khởi đầu tuyệt vời để tạo ra âm thanh thứ yếu, phong phú.
Chế độ Locrian
Chế độ Locrian là chế độ thứ bảy và cuối cùng trong số các chế độ chính. Nếu bạn lấy các nốt của âm giai C trưởng và bắt đầu chuỗi từ B, bạn sẽ có được âm giai sau: B – C – D – E – F – G – A – B. Điểm độc đáo của chế độ Locrian là nó nốt thứ năm, tạo ra quãng thứ năm giảm dần, tạo cho chế độ này một âm thanh căng thẳng rõ rệt.
Mặc dù được sử dụng ít thường xuyên hơn các chế độ khác, chế độ Locrian có đặc điểm khác thường và bí ẩn, khiến nó hấp dẫn các nhạc sĩ đang tìm kiếm những cách mới để tạo ra âm sắc độc đáo.
Quy mô dành cho phụ huynh: Cách tìm chế độ phù hợp
Các mô tả và sơ đồ ở trên đã chỉ ra cách sử dụng phương pháp tỷ lệ gốc để xây dựng các chế độ. Biết số thứ tự của chế độ (tóm tắt: thứ 1 — Ionian, thứ 2 — Dorian, thứ 3 — Phrygian, thứ 4 — Lydian, thứ 5 — Mixolydian, thứ 6 — Aeolian, thứ 7 — Locrian) cho phép bạn xây dựng bất kỳ chế độ nào.
Để xác định cấu trúc của một chế độ, chỉ cần đếm ngược về thang đo gốc của nó.
Hãy xem một ví dụ với chế độ D Mixolydian. Mixolydian là chế độ thứ năm và D là nốt thứ năm trong thang âm G trưởng. Do đó, D Mixolydian chỉ đơn giản là một thang âm 8 nốt bắt đầu và kết thúc ở D nhưng tuân theo cùng một mẫu quãng như G trưởng. Điều này mang lại cho chúng ta: D – E – F# – G – A – B – C – D.
Thang đo dành cho phụ huynh: Cách xác định một chế độ trong âm nhạc
Việc xác định chế độ trong một bản nhạc có vẻ khó khăn nhưng có những phương pháp và kỹ thuật cụ thể để giúp quá trình này trở nên dễ dàng hơn.
- Chú ý đến hợp âm bắt đầu và kết thúc : Hợp âm mở đầu và kết thúc của một bản nhạc thường là dấu hiệu chính cho biết chế độ của bản nhạc đó. Hầu hết các tác phẩm đều bắt đầu và kết thúc bằng các hợp âm phù hợp với chế độ chính. Ví dụ: nếu một bản nhạc bắt đầu và kết thúc bằng hợp âm C trưởng, đó là một dấu hiệu rõ ràng rằng chế độ chính có thể là C trưởng;
- Xác định chất bổ : Thuốc bổ là nốt “chủ” chính của điệu thức mà bố cục được xây dựng xung quanh. Cố gắng xác định nốt này bằng cách chơi các nốt khác nhau trên một nhạc cụ và so sánh chúng với giai điệu của bản nhạc. Điều này có thể giúp bạn nắm bắt được giai điệu chính và cảm nhận tổng thể của bản nhạc;
- Sử dụng Nhạc cụ : Đôi khi việc xác định chế độ sẽ dễ dàng hơn bằng cách chơi giai điệu trên một nhạc cụ vì điều này giúp bạn nghe được các quãng và hợp âm xác định chế độ. Cách tiếp cận này đặc biệt hữu ích với những bản nhạc phức tạp, trong đó các nhạc cụ khác nhau chơi những dòng riêng biệt, tạo ra những bản hòa âm phong phú;
- Thực hành và Kinh nghiệm : Thực hành thường xuyên trong việc xác định các điệu thức giúp phát triển khả năng cảm thụ âm nhạc. Bạn càng nghe và phân tích nhiều bản nhạc khác nhau thì bạn càng dễ dàng nhận ra các chế độ bằng tai. Đây là một kỹ năng quý giá dành cho các nhạc sĩ, người sắp xếp và bất kỳ ai đam mê âm nhạc.
Thang đo gốc: Ví dụ về phân tích điệu thức trong các tác phẩm nổi tiếng
- “Bản tình ca ánh trăng” của Beethoven : Tác phẩm mang tính biểu tượng này được viết ở cung C thứ, mang lại âm thanh sâu lắng và u sầu. Sự chú ý đến độ động và sự hài hòa cho phép người nghe trải nghiệm trọn vẹn bầu không khí do chế độ thứ tạo ra;
- “Mùa hè” trong Four Seasons của Vivaldi : Tác phẩm điêu luyện này ở chế độ G thứ, làm nổi bật sự kịch tính và căng thẳng trong bố cục. Ở đây, chế độ thứ được sử dụng để tạo cảm giác mong đợi và hồi hộp, đây là đặc điểm chính của bản nhạc này;
- “Yesterday” của The Beatles : Bài hát này được viết ở chế độ Fa trưởng, mang lại cảm giác nhẹ nhàng, hơi hoài cổ. Chế độ chính tạo ra bầu không khí ấm áp, thoải mái, bổ sung hoàn hảo cho lời bài hát.
Những ví dụ và mẹo này có thể có giá trị đối với cả nhạc sĩ mới bắt đầu và nhạc sĩ có kinh nghiệm trong việc hiểu và xác định các chế độ trong âm nhạc—một yếu tố quan trọng trong việc tạo và phân tích các tác phẩm. Trong thế giới âm nhạc, các điệu thức đóng một vai trò thiết yếu trong việc xác định cấu trúc và giai điệu cảm xúc của một bản nhạc.
Chính và phụ: Hệ thống phương thức chính
Chế độ chính được xác định bởi một chuỗi các khoảng: toàn bộ – toàn bộ – một nửa – toàn bộ – toàn bộ – toàn bộ – một nửa. Điều này mang lại cho nó một âm thanh tươi sáng, nâng cao tinh thần, thường gắn liền với niềm vui và lễ kỷ niệm. Thể thứ, với cấu trúc nguyên – nửa – nguyên – nguyên – nửa – nguyên – nguyên, tạo ra âm sắc trầm hơn, u sầu hơn, gợi lên cảm giác buồn bã hay suy tư.
Các chế độ luyện tập trên Piano
Cách tốt nhất để học và hiểu các chế độ âm nhạc là thực hành thực hành trên bàn phím. Nếu bạn không có quyền truy cập vào đàn piano thực, hãy thử sử dụng đàn ảo. Nếu bạn đã từng cố gắng học một bản nhạc cổ điển hoặc phổ thông, rất có thể bạn đã có kinh nghiệm với các phương thức khác nhau. Việc thử nghiệm nhiều chế độ khác nhau trên bàn phím ảo sẽ giúp bạn nhận thấy mỗi chế độ định hình âm thanh và đặc điểm của giai điệu như thế nào.
Các chế độ âm nhạc đã tồn tại từ thời cổ đại và vẫn được sử dụng rộng rãi cho nhiều mục đích khác nhau. Chúng tiếp tục đóng một vai trò quan trọng trong âm nhạc nhà thờ, nhạc cổ điển và nhạc jazz, giúp tạo ra những giai điệu cộng hưởng đầy cảm xúc và biểu cảm.